Dân buôn đồ âm – Quyển 2 – Phần 267

Phần 267

Trở về tịnh dưỡng nửa tháng tôi đã khôi phục, bắt đầu liên hệ với Nhất Sơ, Lão Thử tiền bối cùng những người khác tôi quen biết. Bởi vì, tôi muốn kết hôn! Tiểu Nguyệt và tôi đã cùng nhau chứng kiến tình yêu của Lý mặt rỗ và Sở Sở, lại cùng nhau chứng kiến Lý mặt rỗ và Như Tuyết phong hoa tuyết nguyệt, thậm chí đến bây giờ con gái của họ là Tiểu Niệm Sở cũng đã sắp biết đi rồi. Tiểu Nguyệt đã không chỉ một lần thể hiện ý muốn kết hôn với tôi, nhưng tôi luôn làm bộ không hiểu, bởi vì tôi muốn mình hoàn toàn ổn định đã rồi mới kết hôn.

Nhưng trải qua việc Đa Nhĩ Cổn, Tiểu Nguyệt đã rất lo sợ… Nàng sợ nếu còn chờ đợi, sẽ khiến cho cả đời tiếc nuối, cho nên vừa về nhà đã đưa ra quyết định kết hôn. Tôi nhìn vẻ mặt nàng nghiêm túc mà bị đả động thật sâu. Quen biết từ vụ dây chuyền xương người đến bây giờ, Tiểu Nguyệt và tôi đã trải qua vô số lần sinh tử, nếu nàng ghét công việc của tôi, chỉ sợ đã sớm rời đi rồi. Nếu nàng đã không để bụng, tôi cần gì phải sợ hãi rụt rè đây? Mặc kệ tương lai như thế nào, chúng tôi không cầu mãi mãi, chỉ cầu ngay lúc này.

Cho nên, tôi vốn xưa nay chưa từng để ý tới chuyện này đã quyết định công khai, không chỉ liên hệ với mấy lão bản quen biết trong nghề, thậm chí cả bạn bè của Lý mặt rỗ, thân nhân của Như Tuyết mấy người bắn đại bác cũng không tới tôi đều mời, chính là để cho Tiểu Nguyệt một hôn lễ cả đời khó quên! Tối hôm trước lễ cưới, tôi mơ thấy ông nội, ông cười ha hả nhìn tôi nói:

“Cháu ngoan, ta đi đã lâu như vậy, cuối cùng ngươi cũng làm một việc đứng đắn, kết hôn rồi thì mau chóng sinh một đứa chắt cho ta.”

Tôi đồng ý với lão nhân gia, ông nội chưa bao giờ nói lời thừa, vỗ vai tôi rồi bỏ đi. Ngày kết hôn toàn bộ phố đồ cổ đông đúc chưa từng thấy, bằng hữu quen lẫn không quen đều tới chúc mừng, phong bì mừng ít thì mấy ngàn tệ nhiều thì mấy chục vạn tệ, làm cho Lý mặt rỗ phụ trách nhận phong bì trên mặt vui như nở hoa. Thủ tục kết hôn thì không có gì để nói, Kim lão bản đã một mình ôm lấy mọi việc, vì để cho long trọng, Kim lão bản đã đánh mười mấy chiếc Lamborghini tới làm đoàn xe đưa dâu.

Sau khi mọi việc xong xuôi tôi lại cùng Nhất Sơ, Lão Thử tiền bối, Bạch Mi Thiền Sư ngồi uống chút rượu. Nếu như nói tôi làm nghề này là vì bị ông nội ảnh hưởng, thì tôi có thể sống tới ngày hôm nay thì không thể thiếu sự trợ giúp của 3 người này. Nhất Sơ trước sau luôn giúp tôi vô điều kiện, Bạch Mi Thiền Sư cũng nhiều lần cứu giúp, ngay cả Lão Thử tiền bối đáng khinh, kỳ thật cũng hay lấy tâm thái của trưởng bối để ân cần dạy dỗ tôi.

Có lẽ vì kết hôn làm tâm cảnh của tôi thay đổi, uống mấy chén đã say mà gọi lão mấy tiếng “gia gia”. Không biết Lão Thử tiền bối có say không, nhưng lão nghe xong thì lại yên lặng mà rơi nước mắt. Những lời thừa tạm thời không nói, sau khi kết thúc hôn lễ bạn bè thân thích lục tục rời đi, tôi tự nhủ trong lòng sau này phải có trách nhiệm với Tiểu Nguyệt và gia đình nhỏ này, chuyện âm vật có thể ít nhúng tay vào thì nên hạn chế. Nhưng có một câu nói rất đúng, rất nhiều khi ngươi không tìm chuyện, chuyện lại tới tìm ngươi!

Khi bọn họ rời đi tôi và Lý mặt rỗ đếm lại số quà tặng và phong bì, không phải là tôi sợ Lý mặt rỗ giở trò hai ngón thó đi, chủ yếu là món nhân tình này trước nay đều là thứ cần phải đáp lễ, cần phải nhớ cho rõ. Đếm xong tôi ngạc nhiên phát hiện trong danh sách có cả quà mừng của Giang Bắc Trương gia, họ tặng một bộ tranh thêu Kim Đồng Ngọc Nữ, mà chất liệu là tơ vàng chỉ bạc, niên đại từ những năm Hồng Vũ triều Minh. Không ngờ lại là đồ thời Minh sơ, ít nhất có giá tới 800 vạn, Trương gia lần này xem như muốn đổ máu rồi, quà tặng còn có ngụ ý chúc sớm sinh quý tử.

Xem ra Trương gia tuy rằng coi thường nhất mạch của tôi, nhưng cũng hy vọng tôi có thể khai chi tán diệp (sinh con sinh cháu) cho Trương gia. Mặc kệ thế nào, mọi người đều xuất phát từ một gia tộc lâu đời, tôi cũng có qua có lại gửi cây cung đồng qua bưu điện cho Đại Kim Nha, coi như là đáp lễ cho các trưởng bối Trương gia. Điều đáng nhắc tới là trong số quà tặng sau khi đối chiếu còn dư lại một cây ngọc trâm kỳ quái!

Cây ngọc trâm rất tinh xảo, sờ vào có cảm giác lạnh lạnh, kỳ lạ nhất chính là trên cây trâm lại có hình một con phượng hoàng màu đỏ, tựa như phượng hoàng ẩn trong phôi ngọc vậy. Như vậy quả thực rất thần kỳ, tôi còn tưởng là đồ thời hiện đại, nhưng cẩn thận nhìn mới phát hiện ra đây là đồ cổ hàng thật giá thật, ít nhất có tới ngàn năm lịch sử. Có thể tặng đồ vật quý trọng như thế cho tôi, hiển nhiên quan hệ rất không tầm thường, tôi không khỏi trách cứ Lý mặt rỗ, người khác tặng cho đại lễ vật như vậy mà lại không nhớ tên!

Tiểu Nguyệt vừa liếc nhìn đã thích cây trâm này, trực tiếp cài trên đầu, trước khi ngủ còn cười hì hì hỏi tôi có thể cho nàng hay không? Thật không cần phải nói, nàng cài lên thật vô cùng xinh đẹp. Chỉ là trước mắt còn chưa biết là ai tặng, tôi liền nói với Tiểu Nguyệt tốt nhất đừng nên cài trâm đi ra ngoài.

“A, vậy được…”

Tiểu Nguyệt nghe xong gật đầu, rõ ràng có chút không vui.

Nàng rất ít khi tỏ vẻ như vậy, xem ra nàng rất thích cây ngọc trâm này, tôi có chút hối hận, cảm thấy mình như vậy có chút không nên, liền mau chóng sửa lại bảo nàng có thể dùng nó thoải mái, tiếp đó như hổ đói đè nàng dưới thân. Vốn tưởng rằng nàng sẽ vui vẻ, ai ngờ nàng vẫn không vui, thậm chí mấy ngày sau vẫn mang khuôn mặt u sầu. Mới đầu tôi chỉ cho rằng là nàng trách tôi không cho nàng cài trâm, hoặc là nàng bị trầm cảm sau hôn nhân, qua mấy ngày sẽ ổn.

Hôm đó vào ban đêm tôi buồn tiểu nên tỉnh dậy, xốc chăn lên theo bản năng sờ soạng, lại phát hiện Tiểu Nguyệt không có trên giường. Tôi cho rằng nàng cũng đi WC, vội vàng chạy ra thì thấy đèn bên ngoài đã tắt, bật đèn lên thì thình lình phát hiện Tiểu Nguyệt đang ngồi trên ghế sô pha. Nàng mặc bộ áo cưới đỏ trong ngày chúng tôi kết hôn, hơn nữa trên mặt còn đánh một tầng phấn thật dày, nhìn qua vô cùng đáng sợ. Đáng chú ý là nàng cau mày tựa như là gặp phải chuyện gì đau khổ, ngay cả tôi đứng bên cạnh mà nàng cũng không nhận ra, cả người ngây ngẩn như khúc gỗ.

“Tiểu Nguyệt, nàng sao vậy?”

Tôi nhìn nàng, lo lắng hỏi, từ khi kết hôn tới nay luôn cảm thấy nàng có gì đó không đúng, trước mắt đã xác định nàng có tâm sự. Lúc này nàng mới hồi phục tinh thần, chỉ là nhìn tôi gật đầu, một câu cũng không nói rồi trở lại phòng ngủ. Tôi sợ nàng lại đi ra ngoài nên giả vờ ngủ canh chừng ở mép giường, kết quả mãi cho tới sáng nàng cũng không đi nữa. Đến sáng hôm sau, Lý mặt rỗ và Như Tuyết tới ăn cơm, trong lúc đó bọn họ luôn ghé vào nhỏ giọng nói chuyện, tôi hỏi bọn họ sao vậy thì Lý mặt rỗ chỉ lắc đầu.

Khi Tiểu Nguyệt đi tắm, Lý mặt rỗ vẻ mặt ngưng trọng nói:

“Trương gia tiểu ca, ngươi không cảm thấy không thích hợp sao? Sao ta lại cảm thấy đệ muội có chút kỳ quái.”

“Phải a, sau khi kết hôn Tiểu Nguyệt dường như đã biến thành người khác! Nhất cử nhất động đều vô cùng đoan trang, so với tính cách bướng bỉnh hoạt bát vốn có hoàn toàn không giống nhau.”

Như Tuyết ở bên cạnh phụ họa.

Tôi cười hắc hắc nói vậy cũng phải xem là vợ của ai, chỉn chu biết lễ nghĩa là điều cần thiết.

“Ta không phải có ý này, ta là nói…”

Lý mặt rỗ nói tới đây thì lặng lẽ quay đầu về sau nhìn, thấy Tiểu Nguyệt không chú ý tới bên này mới trầm giọng nói:

“Đệ muội e rằng đã bị thứ gì ám rồi?”

Tôi nghe thế, bỗng nhiên nghĩ đến hành động quái dị tối qua của Tiểu Nguyệt, sau đó lại nhớ tới dáng vẻ trầm mặc ít nói của nàng từ khi kết hôn tới nay mà không khỏi sửng sốt.

Nếu nàng chỉ đối với tôi như vậy thì cũng bình thường, nhưng ngay cả người bạn thân nhất của nàng là Như Tuyết cũng cảm thấy nàng rất xa lạ, vậy thật sự có vấn đề! Sau đó tôi lấy cớ ra ngoài mua thuốc là cùng Lý mặt rỗ rời khỏi tiệm đồ cổ, kể lại chuyện tối qua cho hắn. Lý mặt rỗ nghe xong vỗ đùi nói:

“Tiểu tử ngươi ngày thường rất cơ linh, sao chuyện xảy ra với mình thì lại hồ đồ?”

“Là ý gì?”

Tôi nói.

“Ngươi ngẫm lại xem đệ muội vốn như thế nào, hiện giờ thì ra sao, tám phần là quà tặng chúng ta nhận được có gì cổ quái, hơn nữa rất có thể là cây trâm lai lịch không rõ kia quấy phá!”

Lý mặt rỗ một lời làm bừng tỉnh người trong mộng, dường như Tiểu Nguyệt từ khi cài trâm lên thì chưa từng tháo xuống.