Dân buôn đồ âm – Quyển 2 – Phần 265

Phần 265

Vào lúc mấu chốt này, thời gian chính là tính mạng, tôi dùng toàn lực chạy trên nền tuyết tìm cả nửa giờ, cũng không thấy Lý mặt rỗ đâu bèn nghi hoặc dừng lại. Lý mặt rỗ đi đâu rồi? Huống hồ gần đây cũng không có con sông nào, sao lại bố trận ở đây? Chẳng lẽ là Diệp Thần chỉ lầm đường? Đang buồn bực thì tôi bỗng nhiên nhận được điện thoại của Lý mặt rỗ, vừa nghe máy thì Lý mặt rỗ đã vội kêu lên:

“Trương gia tiểu ca, ngươi đả phi cơ (quay tay) à? Kim lão bản đã tới, ta và Diệp Thần vì giữ mạng chỉ có thể trốn vào Ngũ Hành Đại Trận, hắn dường như bị quỷ nhập, sức lực rất lớn, mấy tên vệ sĩ cũng không ngăn được.”

“Cái gì?”

Tôi nghe xong kích động hỏi:

“Ngươi nói ngươi và Diệp Thần ở cạnh nhau?”

“Đúng vậy, ngươi mà không tới chúng ta sẽ xong đời…”

Tôi nghe Lý mặt rỗ nói, cảm giác mình cũng sắp khóc, mẹ nó trúng kế rồi! Diệp Thần vừa chỉ đường cho tôi khẳng định là giả. Nhưng tôi cũng không cảm nhận được trên người Diệp Thần giả có khí tức âm linh của Đa Nhĩ Cổn a, chẳng lẽ hắn là cô hồn dã quỷ trong núi đến giả mạo?

Đang nghĩ ngợi, phía sau có tiếng Lý mặt rỗ:

“Trương gia tiểu ca.”

Tôi theo bản năng quay đầu, phát hiện Lý mặt rỗ và Diệp Thần một tả một hữu dìu Kim lão bản đã ngất xỉu đi tới. Nếu không phải vừa rồi Lý mặt rỗ đã gọi điện, nhất định tôi sẽ tin là thật, giờ nếu đàn tiểu quỷ này còn muốn giả mạo bọn Lý mặt rỗ với chơi tôi, tôi sẽ chơi với bọn chúng! Nghĩ vậy, tay tôi chậm rãi sờ vào bên hông. Tôi muốn xem 3 kẻ này rốt cuộc là yêu ma quỷ quái gì! Bọn chúng khẳng định không phải là quỷ hồn bình thường, nếu không sẽ không thể biến thành hình người.

Chờ bọn chúng tới gần thì tôi làm bộ đi lên giúp đỡ, sau đó xuất kỳ bất ý vung Thiên Lang Tiên, đồng thời trong miệng niệm Bắc Đẩu Thiên Lang Quyết! Ba kẻ giả mạo căn bản không ngờ tôi sẽ động thủ, trong nháy mắt đã bị Thiên Lang Tiên lập loè tinh quang đánh trúng, theo 3 tiếng kêu thảm thiết, trên người chúng toát ra khói đen cuồn cuộn, sau đó hóa thành vài đạo bóng trắng chạy về phương xa. Tôi nhìn bọn chúng sửng sốt một chút, sau khi bọn chúng hoàn toàn biến mất mới phản ứng lại, con mẹ nó đây căn bản không phải là quỷ, mà là 3 con chồn.

Tôi đã sớm nghe nói núi Trường Bạch có rất nhiều sài lang và chồn tu luyện thành tinh, thích biến thành hình người, mê hoặc thợ săn lên núi, sau đó ăn thịt các thợ săn, hiện giờ đã được lĩnh giáo. Nếu là ngày thường tôi khẳng định sẽ đuổi theo đàn chồn này một lưới bắt hết, nhưng hiện giờ Lý mặt rỗ đang gặp nguy, đành phải bỏ đi ý nghĩ này. Tuy rằng tôi không sợ mấy con chồn này, nhưng lại có chút lo lắng bọn chúng sẽ dùng thủ thuật che mắt gì đó nên tôi quyết định dùng Thỉnh Linh Thuật.

Bởi vì trên người tôi mang theo tất cả đồ đạc, rất nhanh đã mời được một con dã quỷ cõng tôi lên đường, dã quỷ này mặt mũi hung tợn, thân cao chừng 2 3 mét, chắc là Dạ Xoa giữ núi. Sau khi nó cõng tôi, tôi liền nhắm mắt lại cảm nhận khung cảnh, chỉ cảm thấy hai bên gió lạnh gào thét, tóc tôi bị thổi ra sau, da đầu có chút tê dại. Chỉ vài phút, con quỷ Dạ Xoa đã ngừng lại. Tôi mở to mắt nhìn quanh, chỉ thấy xa xa lập loè ánh nến.

Đây khẳng định là nến Lý mặt rỗ đốt khi bố trí Ngũ Hành Đại Trận, chỉ là tôi vẫn còn cách một khoảng, sao con quỷ Dạ Xoa này lại không chịu đi về phía trước? Thậm chí trong ánh mắt nó nhìn tôi còn có một tia sợ hãi. Xem ra nó cảm nhận được khí tức của Đa Nhĩ Cổn, không muốn mạo hiểm. Tôi thở dài rồi cắt một giọt tinh huyết để nó rời đi, sau đó sải bước đi về phía trước.

Còn cách xa xa đã nghe thấy Đa Nhĩ Cổn cuồng tiếu:

“Ha ha ha, trời xanh có mắt, hôm nay ta phải giết chết một đám các ngươi! Báo thù cho ngạch nương.”

Tôi đi về phía âm thanh vài bước, thình lình phát hiện ra Kim lão bản không biết từ khi nào đã mặc một thân áo giáp của binh lính Bát Kỳ triều Thanh, tay cầm cung đồng, thậm chí trên mặt hắn còn vẽ đầy ký hiệu. Tuy rằng tôi không biết tiếng Mãn, nhưng cũng hiểu đây là tạo hình khi hiến tế, hiển nhiên Đa Nhĩ Cổn đã thật sự xuất hiện, hơn nữa còn tế bái Thánh sơn!

Lý mặt rỗ và Diệp Thần run bần bật trốn trong Ngũ Hành Đại Trận, trong tay cầm nến, cùng với hoàn cảnh xung quanh vừa vặn tạo thành ngũ hành, khí tràng ngũ hành như một cái bát lớn úp ngược bao phủ 2 người, nếu không Đa Nhĩ Cổn đã sớm đắc thủ. Nhưng Đa Nhĩ Cổn hiển nhiên sẽ không bị Ngũ Hành Đại Trận ngăn cản bước chân, hắn giương cung bắn ra một mũi tên có ngọn lửa bao quanh, mũi tên bắn tới thì khí tràng trong suốt trước người Lý mặt rỗ rung lên một chặp.

Cũng may ngọn nến trong tay Lý mặt rỗ chưa tắt, chỉ là ngọn lửa lại leo lét đi một chút, Đa Nhĩ Cổn thấy như vậy thì nét tươi cười trên mặt lập tức cứng lại. Ngay sau đó hắn như phát cuồng liên tục bắn tên về phía Lý mặt rỗ, vừa bắn vừa quát:

“Ta phải giết chết các ngươi, một người cũng không tha!”

Mà tôi còn khiếp sợ hơn, cung đồng trong tay A Ba Hợi nhiều nhất là chỉ làm Kim lão bản đau đầu mất ngủ, mà trong tay Đa Nhĩ Cổn lại có thể làm lay động Ngũ Hành Đại Trận.

Hơn nữa những mũi tên lửa không ngừng bắn ra mơ hồ đã có dấu hiệu dập tắt ngọn nến! Một khi nến tắt Ngũ Hành Trận sẽ biến mất, đến lúc đó đừng nói là Lý mặt rỗ, ngay cả tôi phỏng chừng cũng không biết sẽ chết như thế nào. Trong nháy mắt ngọn nến trong tay Lý mặt rỗ bị dập tắt, Đa Nhĩ Cổn thay đổi phương hướng, bắn tên về phía ngọn nến trong tay Diệp Thần.

Cũng may bọn họ trước khi đi đã mang theo cả một đống ngọn nến, miễn cưỡng có thể dùng chiến thuật xa luân chiến để kéo dài thời gian. Đa Nhĩ Cổn tựa hồ nhìn ra ý đồ của 2 người, bắn một lúc thì ngừng lại, sau đó âm trầm trầm nhìn về phía tôi.

“Mẹ kiếp…”

Xem ra vẫn là bị hắn phát hiện, lòng tôi nhảy lên, sau đó căng da đầu đi về phía trước vài bước, nhìn Lý mặt rỗ và Diệp Thần hô:

“Đừng sợ, chỉ cần dùng nến kiên trì đến sáng là sẽ an toàn.”

Nói xong tôi nắm chặt Thiên Lang Tiên, đầy cảnh giác nhìn Đa Nhĩ Cổn.

“Vốn định để ngươi sống lâu thêm 1 ngày, nếu tự ngươi đưa tới cửa, ta sẽ cho ngươi nếm thử Liệt Hỏa Thần Cung của Đại Thanh!”

Hắn hung tợn nhìn tôi nói, hai mắt vì bạo nộ mà đỏ như máu, bộ mặt cũng vặn vẹo. Hiển nhiên là vì ngạch nương của hắn bị tôi giết chết mà hắn sinh ra địch ý sâu như vậy, tôi nhất thời có chút không dám nhìn thẳng vào hắn.

Lý mặt rỗ tựa hồ nhìn ra sắc mặt của tôi không đúng, ngồi ở đó la lớn:

“Trương gia tiểu ca, tỉnh lại đi, ngươi mà thua, chúng ta cũng xong đời!”

“Đi chết đi!”

Lý mặt rỗ vừa nói xong, Đa Nhĩ Cổn đã hét lớn một tiếng, giương cung nhắm tôi bắn tới. Tôi vội vàng né sang bên cạnh, tránh thoát khỏi công kích. Vì tôi phản ứng khá nhanh, hắn liên tục nhiều lần bắn tên đều bị tôi tránh khỏi. Tôi nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm hắn cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng, chỉ cần kiên trì đến sáng là sẽ có cơ hội.

Nhưng hắn đã nhìn ra ý đồ của tôi, thay đổi phương hướng, đột nhiên bắn lên người mình một mũi tên. Lần này trực tiếp bắn vào đùi Kim lão bản, phốc một tiếng, chỗ trúng tên tuôn ra một dòng máu tươi.

“Các ngươi có thể trốn, nhưng hắn thì không!”

Đa Nhĩ Cổn cười lạnh, tiếp tục nhắm vào chân kia bắn một mũi tên. Hắn hiện giờ nhập vào người Kim lão bản, cứ như vậy Kim lão bản sớm muộn cũng sẽ bị hắn tra tấn đến chết! Hiển nhiên Đa Nhĩ Cổn chuẩn bị giết con tin, lòng tôi nhảy lên, lập tức rối trí.

Nhưng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn Kim lão bản chết, đành phải quát lớn:

“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

“Giết các ngươi!”

Đa Nhĩ Cổn kéo cung, lại lần nữa nhắm vào người Kim lão bản bắn một mũi tên. Thấy trên người Kim lão bản chảy đầy máu, tôi có chút tuyệt vọng. Đàm phán với Đa Nhĩ Cổn căn bản là không có đường sống, nhưng yêu cầu duy nhất của hắn là chúng tôi phải chết, điều này căn bản là không làm được a!

Đang lúc tôi tiến thoái lưỡng nan, Lý mặt rỗ đột nhiên từ trong trận lao ra, xông tới đẩy ngã Đa Nhĩ Cổn, cướp lấy cung đồng. Đa Nhĩ Cổn vốn đang tập trung chú ý vào tôi, bất chợt bị đánh cho trở tay không kịp, nhưng sức lực của hắn vẫn lớn hơn Lý mặt rỗ rất nhiều, đã kịp thời bắt lại cây cung, giằng co với Lý mặt rỗ. Tôi theo bản năng xông lên muốn giúp Lý mặt rỗ, Lý mặt rỗ lại la lớn:

“Trương gia tiểu ca, mặc kệ ta, mau bày trận!”

Ý của hắn là muốn bám lấy Đa Nhĩ Cổn, để tôi nhân cơ hội dựa vào hoàn cảnh chung quanh mà bày trận, một lần bắt lấy Đa Nhĩ Cổn. Nhưng hắn căn bản không phải là đối thủ của Đa Nhĩ Cổn, chỉ vài giây đã bị Đa Nhĩ Cổn đoạt lại cung. Đa Nhĩ Cổn thẹn quá hóa giận một quyền đánh Lý mặt rỗ ngã xuống đất, tiếp đó nhắm một mũi tên ngay đầu Lý mặt rỗ!