Dân buôn đồ âm – Quyển 2 – Phần 276

Phần 276

Tôi sợ hãi mau chóng tránh đi, thì ra nữ quỷ đã xuất hiện ở phía sau tôi. Tôi móc lung tung trong ngực ra một nắm bột lá ngải bôi lên chỗ bị thương trên cổ, tiếp đó đứng lên, cẩn thận nhìn chằm chằm nữ quỷ! Vũ khí của nữ quỷ là một dải lụa thật dài, trong giấc mộng múa lên làm cho người ta mê say như mất hồn, hiện giờ múa lên lại muốn lấy mạng người ta.

Tôi không định lấy cứng đối cứng, mà tránh đi rồi lấy bật lửa hơ lại gần bức họa, quát lớn:

“Chậm đã, ngươi muốn trượng phu của ngươi hôi phi yên diệt sao?”

Cô ta nghe xong thì như hóa đá, động tác dừng lại, một giây sau như phát điên tấn công tôi! Dải lụa bị múa thành lốc xoáy, trước mắt tôi căn bản không hề có quỷ ảnh, chỉ có dải lụa dài không ngừng xoay tròn.

“Mẹ kiếp, Lý Dục ngươi lừa ta…”

Tôi phát điên lên, cảm thấy Lý Dục đã đánh giá quá cao địa vị của hắn trong lòng Chu Nga Hoàng, Chu Nga Hoàng đã thành lệ quỷ, sao lại để ý trượng phu đã phụ lòng mình đây?

“Đừng do dự, đốt đi!”

Lúc này bên tai tôi đột nhiên có tiếng Lý Dục đang vội nói, xem ra hắn thật sự đã hạ quyết tâm. Tôi có chút không đành lòng, chiêu này vừa ra hắn sẽ phải hôi phi yên diệt! Tôi không để ý đến hắn, không ngừng lắc mình tránh đòn của Chu Nga Hoàng, ném Thiên Lang Tiên đã mất pháp lực qua một bên, tùy tay nắm lấy giá truyền máu. Cái giá này không biết đã truyền máu cho bao nhiêu người, ít nhiều gì cũng nhuốm đầy dương khí, tôi dùng cái giá cuốn lấy dải lụa của nữ quỷ, quả nhiên làm cho cô ta hét lên một tiếng.

Nhìn thấy cái giá truyền máu có tác dụng, tôi càng thêm ra sức vung lên, chỉ là này cái giá này hơi nặng, vung lên vài cái tôi đã thở hồng hộc mà ngừng lại. Nữ quỷ thấy tôi bất động, lập tức âm trầm lao tới, tôi rất nhanh đã bị đẩy vào góc chết, không có đường lui!

“Nga Hoàng!”

Đúng lúc này Lý Dục lên tiếng, tôi phát hiện ra móng tay của nữ quỷ ngừng trước trán tôi 10 phân, thiếu chút nữa đã đâm thủng đầu tôi. Tôi kinh ngạc quay đầu, phát hiện Lý Dục đang mỉm cười cầm lấy bức họa, đưa lên trên ngọn nến.

Tuy rằng ngọn nến nho nhỏ căn bản không thể gây tổn hại cho Lý Dục, nhưng nếu Lý Dục tự mình lao đầu vào lửa, muốn toàn thân mà lui ra thì không đơn giản!

“Thực xin lỗi Nga Hoàng! Năm đó ta không nên cùng muội muội của nàng hoa tiền nguyệt hạ, để nàng một mình chết bệnh trong cung. Muội muội của nàng quả thực tuổi trẻ xinh đẹp, nhưng chân chính có thể làm hiền thê của ta lại chỉ có mình nàng. Ai! Ta cũng đã hối hận, nhưng khi hối hận thì đã chậm, con người a, vì sao khi có được thì không quý trọng, mất đi mới hối tiếc đã không kịp? Quả thật là Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu, Cáp tự nhất giang xuân thuỷ hướng đông lưu.”

Lý Dục nói xong thì ném bức họa về phía ngọn nến, tôi trợn mắt há hốc mồm, không ngờ Lý Dục lại tàn nhẫn với chính mình như vậy! Nữ quỷ hiển nhiên cũng không ngờ hắn lại quyết tuyệt như thế, kêu một tiếng rồi nhào tới. Nhưng bức họa đã bốc cháy, toát ra từng đợt khói đen, âm linh Lý Dục theo bức họa bị đốt cháy mà dần dần biến mất. Bị lửa lớn thiêu đốt mà hắn vẫn không rên một tiếng, vẫn duy trì khí thế đế vương, tôi không khỏi bội phục hắn.

Nhưng khi âm linh Lý Dục biến mất, nữ quỷ càng thêm thô bạo, sương đen bên cạnh càng lúc càng nồng đậm, nhanh chóng vây quanh tôi.

“Các ngươi đều phải chết, các ngươi đều phải chôn cùng hắn!”

Tựa hồ thấy tôi không có thứ gì phòng thân, cô ta cũng không vội đối phó tôi, điên cuồng rống lên. Tôi có chút nghẹn họng, âm linh Lý Dục không phải bị cô ta bức tử sao? Sao lại tính lên đầu tôi.

Nhưng tôi cũng hiểu rõ khi hồn phách Lý Dục tiêu tán, đã không thể siêu độ quỷ hồn Chu Nga Hoàng trong hòa bình, lúc trước tôi không khởi động trận pháp là không muốn tổn hại đến Lý Dục, ai ngờ hắn lại cương liệt như vậy. Thừa dịp nữ quỷ còn chưa ra tay đối phó, tôi lập tức nhảy tới vị trí mắt trận. Nữ quỷ lập tức nghiến răng nghiến lợi nhào tới, tôi đâu thể buông tha cơ hội cuối cùng, nhanh chóng nhắm mắt lại niệm chú ngữ, đồng thời tay móc trong ngực ra Đào Hồn Hoa hoành trước người.

Uy lực của Đào Hồn Hoa không thể khinh thường, chỉ là hình dáng hơi nhỏ không thích hợp để tấn công, nhưng lại có thể tạo được hiệu quả phòng ngự rất tốt. Đào Hồn Hoa tế ra, tỏa ra quang mang màu hồng chói mắt đẩy văng dải lụa của nữ quỷ, cô ta hét thảm một tiếng, cùng lúc đó quang mang của Đào Hồn Hoa cũng tan đi. Tôi mở to mắt nhìn nữ quỷ, phát hiện trên mặt cô ta tràn đầy nét tươi cười dữ tợn, hiển nhiên là biết Đào Hồn Hoa đã mất đi hiệu lực.

Tôi lắc đầu, hoàn toàn chặt đứt ý nghĩ siêu độ cô ta, trực tiếp khởi động trận pháp tương sinh tương khắc. Sau đó có hai đạo quang hoàn xuất hiện xung quanh tôi, quang hoàn không ngừng xoay tròn, tỏa ra quang mang làm nữ quỷ không kịp phòng ngừa, cô ta ngơ ngác nhìn tôi cả nửa ngày, sau đó mới kịp phản xạ định đánh tới sinh môn. Đáng tiếc khi nữ quỷ vừa đột phá sinh môn đã bị một tiểu trận ở tử môn hất trở về, bởi vì hai quang hoàn xoay tròn rất nhanh, bất luận từ cửa nào đi ra ngoài cũng đều gặp phải tử môn.

Ngân quang chiếu xuống, hắc khí trên người nữ quỷ ngày càng loãng, đến cuối cùng đã biến mất hầu như không còn. Tôi nhẹ nhàng thở ra, muốn hỏi xem nữ quỷ định trăn trối điều gì, cô ta đột nhiên lao về phía bức họa bị thiêu đốt. Tôi trơ mắt nhìn cô ta bị lửa thiêu đốt, trong lòng tôi xuất hiện một cảm giác không nói nên lời… Lý Dục và Chu Nga Hoàng, nếu ở hiện tại tuyệt đối là một đôi phu thê ân ái đến tận đầu bạc răng long mẫu mực. Nhưng là đôi phu thê mẫu mực thì thế nào? Không phải là không thắng nổi sự quyến rũ của sắc đẹp hay sao.

Đây là nam nhân, nam nhân chân thật nhất. Chu Nga Hoàng có thể chịu được đám oanh yến trong hậu cung, lại không chịu nổi trượng phu và muội muội của mình yêu đương vụng trộm. Tương truyền sau khi Chu Nga Hoàng biết được chuyện của Lý Dục và Tiểu Chu Hậu, mỗi ngày đều nằm quay mặt vào tường, đến chết cũng không nhìn người chồng phụ lòng kia một cái.

Sáng hôm sau Tranh Tử đã tỉnh lại, trải qua những chuyện vừa rồi mẹ của Tranh Tử đã đồng ý với chuyện tình của con gái, Thẩm Hạo Nhiên cho rằng tôi đã ơn tái tạo với hắn, quyết định từ nay về sau sẽ không làm lưu manh chơi bời lêu lổng nữa, sẽ cố gắng gánh vác trách nhiệm của một bậc trượng phu. Hơn nữa còn bắt tôi nhất định phải ở lại uống ly rượu mừng. Hôn lễ của bọn họ tổ chức rất nhỏ, nhưng rất ấm áp, Thẩm Hạo Nhiên mời chúng tôi ngồi ghế trên nhưng tôi và Lý mặt rỗ từ chối, trốn ở góc phòng lặng lẽ uống rượu.

Ăn uống xong, tôi và Lý mặt rỗ ngủ lại một đêm, hôm sau được đôi vợ chồng mới cưới đưa tiễn rồi mới lái xe về tới Vũ Hán. Tôi giữ bức họa cháy dở theo người, định trở về sẽ tiếp tục nghiên cứu, bởi vì tôi vẫn không hiểu tại sao một món đồ dởm lại trở thành âm vật cho Nam Đường hậu chủ Lý Dục ẩn thân? Sau đó tôi tìm chuyên gia trong giới thi họa mới biết được đây là một bức tranh ghép, họa là giả, nhưng đề từ lại là thật.

Nghĩ đến Lý Dục một thân bạch y khẳng khái lao vào lửa, tôi không khỏi thổn thức. Hắn đã lựa chọn phương thức này để hủy diệt chính mình, hiển nhiên từ sâu trong nội tâm đã áy náy cả ngàn năm, hắn muốn làm một trượng phu tốt, nhưng cuối cùng lại thành một kẻ phụ lòng. Tựa như gần đây có ồn ào huyên náo về một nhà văn lớn, vì sao lại tham luyến sắc đẹp nhất thời mà làm tổn thương người vợ đã sống với mình nửa quãng đời? Ngươi vốn có thể làm một người chồng tốt mà.